Thursday, October 4, 2012

Act of Valor (2012) – Letter from Chief Dave to Lt. Engel’s son




Before my father died, he said the worst thing about growing old was that other men stop seeing you as dangerous. I’ve always remembered that – how being dangerous was sacred, a badge of honor. You live your life by a code, an ethos. Every man does. It’s your shoreline. It’s what guides you home, and trust me, you’re always trying to get home. Your father was a reader – Churchill, of course, but also Faulkner and books about Tecumseh. He loved artists who painted people with bodies that looked like boxes. I’d give him hell about that. He just say you gotta look harder. “Look harder,” your father would say. I always knew he wasn’t just talking about those boxy abstract paintings. There’s threats everywhere in a world that’s draped in camouflage. Your father’s grandfather gave up his life flying a B-24 in World War 2. He kept the Liberator aloft just long enough for everyone to jump and then he went down with the plane. That’s the blood coursing in your veins…

Your father was a good man. Growing up without him is going be hard. It’s going to hurt. You’ll feel alone, out to sea with no shore in sight. You’ll wonder “Why me?” “Why him?” Remember, you have warrior’s blood in your veins. The code that made your father who he was is the same code that’ll make you a man he would admire, respect. Put your pain in a box. Lock it down. Like those people in the paintings your father liked, we are men made up of boxes: chambers of loss, triumph, of hurt and hope and love. No one is stronger or more dangerous than a man who can harness his emotions, his past. Use it as fuel, as ammunition, as ink to write the most important letter of your life. Before your father died he asked me to give you this poem by Tecumseh. I told him I’d fold it into a paper airplane, and in a way I guess that’s what I’m doing – sailing it from him to you.

So live your life that the fear of death can never enter your heart.
Trouble no one about their religion
Respect others in their view
And demand that they respect yours
Love your life, perfect your life, beautify all things in your life
Seek to make your life long and its purpose in the service of your people
Prepare a noble death song for the day when you go over the great divide
Always give a word or a sign of salute when meeting or passing a friend
Even a stranger when in a lonely place
Show respect to all people and grovel to none
When you arise in the morning give thanks for the food and for the joy of living
If you see no reason for giving thanks, the fault lies only in yourself
Abuse no one and nothing
For abuse turns the wise ones to fools and robs the spirit of its vision
When it comes your time to die
Be not like those whose hearts are filled with the fear of death
So that when their time comes
They weep and pray for a little more time
To live their lives over again in a different way
Sing your death song
And die like a hero going home

Monday, September 24, 2012

Bữa sáng của Gary



(Based on a true story)

…Vẫn như mọi ngày, Gary đang ngồi thưởng thức bữa sáng trong quán ăn nhỏ nắm ở góc đường. Bánh mỳ, cafe, nắng và cô chủ, mọi thứ vẫn ngon và thơm như mọi khi.

Mưa, bất chợt, nhẹ thôi nhưng cũng đủ làm người qua đường bước nhanh đến mái hiên gần nhất hay bung vội chiếc ô mang theo bên mình.

Chuông cửa rung lên, một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn bước vào ngồi ở bàn đối diện với Gary. “Người nhà Austin mà, biết làm sao được” – Gary nghĩ thầm. Cậu cầm cốc sữa lên, đưa mắt về phía cô gái vừa bước vào. Nụ cười mang nét cổ điển của cô chủ quán khi mang đồ ăn cho khách, nét hiện đại của vị khách xinh đẹp kia sao thoát được cặp mắt của người nhà Austin. Nàng ăn thật đẹp, vén tóc thật đẹp, đến cách nàng cầm dĩa cũng thật đẹp ... nhưng sao đôi chân hờ hững tuyệt đẹp đầy cám dỗ kia của nàng tuyệt nhiên không chịu khép lại.

Gary cúi mặt xuống, vội kết thúc phần ăn sáng, kêu tính tiền và rời quán. Câu nói nổi tiếng của nhà Austin: “Cách chống lại sự cám dỗ mạnh mẽ nhất là bỏ chạy”…


Friday, August 31, 2012

Được

Sống một kiếp người, bình an là được.
2 bánh 4 bánh, chạy được là được.
Tiền ít tiền nhiều, đủ ăn là được.
Người xấu người đẹp, dễ coi là được.

Người già người trẻ, miễn khỏe là được.
Nhà giàu nhà nghèo, hòa thuận là được.
Ông xã về trễ, miễn về là được.
Bà xã càu nhàu, thương mình là được.

Khi con còn nhỏ, dạy dỗ thật nghiêm.
Sau khi trưởng thành, ngoan ngoãn là được.
Nhà to nhà bé, ở được là được.
Hàng hiệu hay không, mặc được là được.

Tiến sĩ cũng được, bán rau cũng được.
Tất cả phiền não, biết xả là được.
Kiên trì cố chấp, biết quên là được.
Bạn bè xa gần, nhớ nhau là được.

Không phải có tiền, muốn gì cũng được.
Tâm tốt việc tốt, thay đổi số mệnh.
Ai đúng ai sai, Trời biết là được.
Tích đức tu thân, kiếp sau cũng được.

Thiên địa vạn vật,tùy duyên là được.
Có rất nhiều việc, nhìn xa sẽ được.
Mọi người đều tốt, ngày ngày đều tốt.
Anh tốt tôi tốt, vậy là quá được.

Nói nhiều như vậy, hiểu được là được.
Vẫn còn chưa hiểu, xem lại là được.

-st-

Monday, August 27, 2012

Xuận Diệu Remix (Just for fun)


Xuân của đất trời nay mới đến
Trong tôi xuân đến đã lâu rồi;
Từ lúc yêu nhau, hoa nở mãi
Trong vườn thơm ngát của hồn tôi.

Tay cầm ngòi bút mắt đăm chiêu
Ngẩn ngơ ngơ ngẩn cả buổi chiều
Chẳng biết viết gì cho em hiểu
Hay là viết đại 1 từ yêu

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhẹ nhẹ, gió hiu hiu...

Đố ai định nghĩa được chữ yêu
Nhớ nhớ thương thương những buổi chiều
Âm thầm lặng lẽ ôm hình bóng
Khờ khờ ngốc ngốc vậy là yêu...


Gửi đến những cá nhân đã, đang và sẽ còn phải than van về tình trạng FA
Bản Remix có sử dụng bài Nguyên Đán và Vì Sao của Xuân Diệu cùng sưu tầm trên mạng ^^.

Thursday, August 2, 2012

Tạ Quang Thắng – Country Rock

Ảnh


Tạ Quang Thắng sinh năm 1988 trong một gia đình có truyền thống nghệ thuật.

Năm 2005, Anh Khang và Tạ Quang Thắng được biết đến với những Bèo dạt mây trôi, Đi học...hát theo phong cách mới trong Tuổi đời mênh mông. Lúc đó Lazy ấn tượng với Tạ Quang Thắng nhiều hơn với Anh Khang, có lẽ cũng bởi cái gu của bản thân. Lazy thích chất giọng nghe khá lạ của anh Thắng, vẫn nhớ lần đầu nghe anh hát Lazy đã nghĩ: “Việt Nam cũng có cái giọng này sao?”
Khi Anh Khang Nam tiến, gia nhập Music Faces thì Thắng vẫn ở lại Hà Nội, theo đuổi dòng nhạc của mình và "trở lại" với 3 giải thưởng của Bài hát Việt 2010 dành cho Lá cờ.

Có người nói Tạ Quang Thắng đã trở lại sau nhiều năm im lặng nhưng Lazy nghĩ bây giờ mới là sự khởi đầu. Thắng chọn cho mình con đường riêng, con đường tách anh khỏi những thứ 1 màu, nhạt nhẽo, nhan nhản trong cái mà người ta gọi là “thị trường âm nhạc đang bão hòa”.

Lazy đánh giá cao Tạ Quang Thắng, không phải bởi tài năng của anh hay cái chất giọng baritone “lạ”. Nói thật vốn âm nhạc của Lazy cũng chả cao siêu gì nên cũng chẳng biết đường mà "đánh giá" tài năng âm nhạc của anh. Điều Lazy, một người nghe, đánh giá cao ở anh là cái cách anh đi trên con đường riêng của mình chứ không phải chạy theo đám đông nào đó. Mà Lazy nghĩ dù có muốn chạy theo cái đám đông kia Tạ Quang Thắng cũng chả chạy được và chả tội gì anh phải làm thế.
Tạ Quang Thắng không phải kẻ nói mà không làm. Anh đã làm và kết quả là những giải thưởng của Bài hát Việt. Anh càng không phải “tuổi trẻ bốc đồng” nói mà không biết lượng sức, bằng chứng là album “Country Rock”. Tạ Quang Thắng làm nhạc Country Rock và đã có một album đúng chất Country Rock.

Album Country Rock country rock từ chính cái tên của nó. Cái tên mang cho Lazy cảm giác người ca sĩ này muốn khẳng định: “Tôi đấy, Country Rock”. Có lẽ đây là album đầu tiên của Việt Nam đi theo phong cách Country. 1 album với 8 tracks, mỗi track đều có nét riêng của nó. Lazy đặc biệt thích Ngây thơ, Lá cờ, Hà Nội níu bóng emViết tình ca. Ngây thơ cho người ta cảm giác thoải mái, nghe mà thấy hình như mình cũng có trong đó để rồi lắc đầu, cười xòa: “Ừ thì tôi ngây thơ. ngu ngơ”.  Hà Nội níu bóng em có lẽ là ca khúc sôi động và catchy nhất bên cạnh Lá cờ đã khá quen thuộc.

Viết tình ca là track cho Lazy cảm giác “tây nhất” trong album này. Chất country hiện rõ mồn một, khi xem Teaser và MV thì thấy nó “sướng” lắm. Nhạc Country cộng với giọng hát mạnh mẽ, lời bài hát là câu chuyện của riêng Tạ Quang Thắng, không thể tìm thấy ở đâu khác, cá tính và riêng biệt. Khung cảnh trong MV đúng như những gì Lazy từng tưởng tượng khi nghe Viết tình ca: một anh chàng cầm guita đứng giữa một không gian rộng lớn và hát. Rất đã! Không cần gì hơn, chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ cho người ta cái cảm giác bao la, phóng khoáng, không gò bó - điều mà không 1 siêu xe, 1 chân dài hay 1 kĩ thuật phòng thu nào mang lại được. Cảm xúc chỉ có thể đi từ trái tim đến trái tim.


Cảm giác khi nghe  Country Rock là cảm giác của một buổi sáng thức dậy, mở cửa số, hít một hơi và ta thấy khoan khoái, tràn đầy năng lượng.

Cách các đội bóng mua cầu thủ (Just for fun)

What an irony!

When it is speechless, I come back to the rhythm
And here she is, the queen of Blue
Let the melody flow through my vain and gnaw my blues
What an irony

The one I was - A 10 year-old story

Ngày xưa đi học thêm, đứa ngồi cạnh mấy lần nhìn bài mình rồi xung phong lên bảng chữa, cô khen nó thông minh. Mình không để ý và cứ kệ cậu ta. Hôm nói chuyện với bố mẹ mình, cô bảo những đứa hiền hiền thì thường chậm chạp (nói thật là cô cũng chả nhớ mình là thằng nào đâu, nhìn mặt thì nhớ cái thằng này đụt đụt thôi :-j). Ngồi đấy lúc đó có cả mình, cậu bạn kia, bố mẹ cậu ta và 1 cơ số học sinh với phụ huynh của lớp đấy. Những hôm sau, mình vẫn kệ. Đến hôm trả bài kiểm tra chất lượng mình 10, cậu bạn kia 6, ko quên quay sang cười khẩy 1 cái. Từ buổi sau mình bỏ học.

Đang ngồi không nhớ lại chuyện hồi bé tí.

Attracted by Facebook



Tuần vừa qua trên fb có thể nói là 1 tuần đầy biến động. Nói biến động bởi lẽ hiếm khi số lần và số lượng các stt, các cmt cùng biến động theo cùng một loạt các chủ đề đến thế. Có thể hình dung 7 ngày vừa rồi giống với đồ thị hàm cầu tuyến tính, đi xuống giảm dần về sau, ko phải về mặt hình thức, số lượng mà về phần nội dung, tính chất.

Hè, nóng! Đầu tiên là thời tiết Hà Nội. Các stt, các cmt kêu than về thời tiết làm nhiệt độ fb khoảng đầu tuần được warm-up và lên cao dần, dự báo khoảng thời gian "sục sôi" sắp tới.

Sau thời tiết thì không thể không nói đến bóng đá, vâng, phải nói rằng nhà nhà, người người đi đâu cũng thấy cmt, stt về trận Barca - Chelsea. Người thích Chelsea thì hả hê sung sướng, kẻ hâm mộ Barca thì nói rằng dù sao Barca vẫn là đội mạnh nhất thế giới thời điểm này, các thành phần không liên quan như mình thì cũng chả care lắm vì Arsenal out từ cái đời nào r còn đâu =.="



Sẽ là thiếu sót khi nhắc đến các sự kiện đầu tuần mà ko nhắc đến đợt đkí học hè của KTQD. Trường thông báo 8h bắt đầu đkí thế nhưng từ 6h55 đã có ng có đc 4 suất học hè, cuống, gọi điện thông báo cho nhau kiểu "m ơi, đkí r đấy - m đùa ah, 8h mà - t biết đâu, lên luôn đi". Lượng truy cập tăng dần, 800, 1200, 1800, 2500, 3000, nghẽn r. Lần nào chả thế. Fb rồi yh, họ kêu, họ than r họ chửi. Ban đầu là 1 ng chửi, r 2 người, 3 người,... Họ chửi như 1 cách giải tỏa tâm lí, 1 cách chấn an tinh thần nhau "M yên tâm, t cũng chưa đkí đc đâu, đừng lo". T chắc là không ít ng khi thấy những câu chửi ấy trên fb thấy ấm lòng đến lạ thường, ấm bởi họ còn hi vọng các lớp học còn chỗ để đăng kí. Sức nóng của đợt đăng kí còn thể hiện qua độ hot của note "Cộng đồng mạng bàng hoàng khi chứng kiến thảm cảnh sinh viên đăng kí học tín chỉ..." từ facebooker Anh Viet Anh.


Đầu tuần là thế. Đến giữa tuần khi giời mát hơn thì fb lại ngập tràn "Mưa", "Mát", "Sướng", "Thích quá",... Thời tiết bên ngoài mát hơn cũng làm cho không khí fb bớt nóng. Các thông tin bóng đá lại dậy sóng trận Bayern-Real nhưng không đc sục sôi như đợt Barca-Chelsea. Đường cầu dốc xuống.

 

Và cuối tuần, đường cầu đã xuống đến đáy, không còn sục sôi, hừng hực về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng nữa, xuất hiện dần các stt nhờ nhà nhớ bố mẹ hoặc sắp đi chơi. Theo sau đấy là các cập nhật trạng thái kiểu:
- "muon ve lam r Y_Y"
- "về hp, chen lúc nhúc, nhừ hết cả người…cám ơn 3 người rất nhiều"
- "Vỡ mồm! Biết thế này bố thuê mẹ taxi đi cho sướng."
- "Cảm giác ngồi trên xe nhìn đường phố thật là thích thú :x. Thanh Hóa anh hùng à, em về đây ♥"
- "3 ngày tới biết đi phiêu bạt ở chỗ nào đây.bạn bè đứa nào cũng xách đồ về quê hết rồi:((."
Hnay Chủ nhật.
- "Hanoi lai duoc tra lai cai ve binh yen von co. Duong pho rong thenh thang, vang ve va sach se...Deo khau trang chi de tranh nang chu khong phai tranh bui. Ngay hom nay cung that la mat me nua, buoi toi chac con mat hon. Tinh chui vao rap xem het tat ca cac phim chua xem ma nghi the nao lai thoi :p".
- "kí túc xá mấy ngày này trống vắng kinh, muốn kiếm 1 bóng người quen cũng khó :-s.Ra căngtin thì có 2-3người ngồi, ngoài sân thì cũng chỉ có vài người đi lại :-s :-s =.=!" 

 

Hà Nội, 29/4/2012

Christine Ha - Đầu bếp khiếm thị và món ăn Việt tại Masterchef Mỹ

Ngay cả Joe Bastianich - vị giám khảo khó tính nhất, luôn thường trực vẻ khinh thường và mỉa mai, cũng phải rơi lệ trước món cá kho tộ đậm chất Việt của cô gái đặc biệt này.


MasterChef (Vua đầu bếp) phiên bản Mỹ là cuộc thi nấu ăn nổi tiếng thế giới. Với rất nhiều khoảnh khắc truyền cảm hứng cho người xem, cuộc thi đã và đang tạo nên một cơn sốt trong làng truyền hình Mỹ. Tại Việt Nam, chương trình đang được chiếu trên VTV6 vào khung giờ vàng.Trong tập 4 mùa thứ 3 chương trình MasterChef, thí sinh Christine Ha (32 tuổi), một người Mỹ gốc Việt, đã đem đến những phút giây không thể nào quên cho hàng triệu khán giả. Cô là thí sinh khiếm thị đầu tiên tham dự cuộc thi nấu ăn lừng danh nhất thế giới này.


Bước vào phòng thi cùng với người chồng, Christine Ha làm cho khán giả không khỏi ngỡ ngàng khi cô mất vài phút để cất cây gậy dò đường, mở vòi nước, tìm nước rửa tay. Sau đó, việc cô phải lần mò xem nhận dạng từng loại thực phẩm, định hình vị trí đặt bếp và dụng cụ nấu ăn… lại càng làm tăng độ tò mò tại sao người phụ nữ không thể nhìn thấy này lại đủ can đảm đăng ký tham dự một cuộc thi nấu ăn nổi tiếng như Vua đầu bếp.


Món ăn được Christine Ha lựa chọn dự thi là cá trê kho tộ, một món ăn dân dã nổi tiếng của quê hương Việt Nam. Mặc dù trong khoảng thời gian 5 phút dành cho mỗi thí sinh, Christine Ha không kịp bày biện món cá kho tộ (ăn cùng cơm trắng) đầy đủ lên bàn, nhưng phần thi ấn tượng của cô vẫn chinh phục được cả ba vị giám khảo. Bởi món ăn được nấu bằng lòng đam mê, bản năng đảm đang và nghị lực phi thường.Trong 3 giám khảo, Joe Bastianich là người khó tính nhất, với những lời phê bình nghiêm khắc, thậm chí là mỉa mai thí sinh. Nhưng ông cũng phải rơi lệ khi chứng kiến phần thi của Christine Ha. Với ông, món cá kho tộ của cô khiến người ta phải sửng sốt ("amazing").


Và khoảnh khắc cả ba vị giám khảo tuyên bố Christine Ha tiếp tục lọt vào vòng trong, hạnh phúc vỡ òa với nước mắt hòa lẫn nụ cười của Christine có lẽ sẽ trở thành khoảnh khắc không thể nào quên trong lịch sử cuộc thi MasterChef.


 

The Flowers Of war (2011) – Kim Lăng thập tam hoa




Phim, đáng sợ không phải là thể loại kinh dị, ma quỷ, chặt người ra từng khúc, “đáng sợ” là những phim xem xong mà làm cho người ta bị cuốn vào nội dung, có cảm giác như mình là 1 nhân vật, chứng kiện tận mắt sự việc và khi phim kết thúc để lại cái bí bách, cái cảm giác mà Lazy cũng chẳng biết gọi tên thế nào nữa. Ban đầu, Lazy chỉ định xem cho biết vì có đạo điễn Trương Nghệ Mưu và anh Batman Christian Bale :)).

 
Câu chuyện xảy ra ở Nam Kinh năm 1937. Giữa cảnh chiến tranh tên bay đạn lạc, John – mê rượu, mê gái đẹp – một người khâm liệm từ nước Mỹ xa xôi đến TQ “làm công chuyện”, mục đích cũng chỉ vì tiền để rồi vô tình bị cuốn vào thảm cảnh của Nam Kinh, của 16 nữ sinh nhà thờ Winchester và 14 kĩ nữ sông Tần Hoài.

Mở đầu phim là cảnh súng đạn, bom mìn, người giết người. Những người lính TQ phải xếp thành hàng lao thẳng vào phát xít Nhật, người đi trc làm bia đỡ cho người đi sau để người cuối cùng ôm bom mà lao vào xe tăng của quân địch. Chiến tranh là tàn khốc. Để tránh cái tàn khốc ấy, 14 kĩ nữ sông Tần Hoài phải tìm đến nhà thờ  – khu vực trung lập để lánh nạn. Thế là những con người tưởng chừng không liên quan đã tình cờ gặp nhau.


Những bộ phim chiến tranh thường có màu chủ đạo là đen, trắng, những tông màu ảm đạm nhưng nổi lên ở “The Flowers Of war” là khung kính nhiều màu sắc của nhà thờ, những vụn giấy màu bay lên không hay những bộ Xường xám màu sắc rực rỡ.


Sự đối lập được thể hiện khá nhiều trong phim: một sĩ quan Nhật mặc nguyên bộ quân phục ngồi chơi đàn, hát dân ca. Và ngay chính thân phận kĩ nữ - học sinh trong nhà thờ của mỗi nhân vật trong phim cũng là những sự đối lập, tương phản đến từng góc độ.


Lazy thích những phim có tình tiết hợp lí, vừa vặn một cách “đáng sợ” như “The Flowers Of war”. Giống như bao phim khác, những người lạ vô tình gặp nhau, ai cũng có hoàn cảnh, câu chuyện của riêng mình. John và Mặc Ngọc cũng thế. Câu chuyện của họ được kể ngắn gọn, ngắn đến mức đứng lên đi vệ sinh 1 lúc là ko kịp nghe luôn :)). Khi những kĩ nữ quyết định đi thay các nữ sinh đến doanh trại của lính Nhật, sự đối lập về thân phận từ lúc bắt đầu phim lại càng làm cho cảnh đàn hát cuối cùng của họ đẹp đến kì lạ. Đến việc John làm nghề trang điểm cho người chết cũng có cái lí của nó. Cảnh John trang điểm cho những kĩ nữ, giúp họ nhìn trẻ hơn để lừa quân Nhật làm cho kết cục của những “huyền thoại” sông Tần Hoài dù không được nhắc đến nhưng cũng khiến người ta thấy được cái ẩn dụ bên trong.


Lâu rồi mới có phim bắt Lazy ngồi liền gần 2 tiếng rưỡi mà không ngáp, không bỏ đi uống nước nửa chừng như thế, phim được đề cử giải “Quả cầu vàng” chứ đùa đâu :-j